Chàng Trai (7)


Mockup

CHƯƠNG 7. TỔNG TÀI THÍCH ĐÁI DẦM

Lúc Hải Minh về, Hải Lưu cho biết có khả năng cao hắn sẽ làm người mẫu ở studio Xoy. Hải Minh nghe xong rất vui, còn giơ ngón tay cái ủng hộ anh trai.

Sáng hôm sau, Hải Lưu mặc vest lịch lãm đến studio Xoy. Bộ vest màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng của hắn, Hải Minh nhìn mà khen không ngớt. Nhưng vấn đề gặp phải là làm sao hắn gài nút quần khi cái bụng đã to quá cỡ. Vậy là đôi vợ chồng trẻ nhiều nước Hải Minh phải giúp đỡ. Lúc cài được nút quần thì Hải Lưu đau như muốn tắt thở.

Đợi một tiếng đồng hồ Hải Lưu mới lấy lại sức nhưng không thể đi nổi. Chỉ cần đi mạnh một bước thôi phần dây nịt tì lên bóng đái cứng như đá làm hắn toát mồ hôi hột. Cái đau thốn từ bóng đái truyền tới như muốn xé toạc hắn làm cả hai. Nhưng vì không thể lỡ hẹn nên Hải Lưu khó khăn lắm mới lái xe đến studio được.

Ở bãi giữ xe, Kiến Văn đã đứng chờ sẵn. Hôm nay hắn mặc áo choàng dài màu đen, nhìn là biết bên trong không mặc một mảnh vải rồi. Vừa thấy xe Hải Lưu, Kiến Văn đã đi đến: “Anh Lưu.”

“Ưm… tôi đau quá… không đi được…” Hải Lưu thều thào.

Kiến Văn khó khăn lắm mới giúp Hải Lưu ra khỏi xe. Kiến Văn nhìn bụng dưới phẳng lì của đối phương mà cười dâm: “Anh có cần phải trịnh trọng vậy đâu. Trước sau gì chúng ta cũng làm việc chung, phải tự nhiên như người nhà chứ.”

“Do tôi muốn… tôi… ưm…” Hải Lưu đáp.

Đột nhiên có tiếng nước rơi cắt ngang lời muốn nói của Hải Lưu. Hắn kinh ngạc, mở to mắt nhìn Kiến Văn đang kéo áo choàng lên để lộ cái bụng to tròn cùng dương vật đang bắn nước xối xả. Kiến Văn cố rặn đái thật mạnh vừa áy náy xin lỗi: “Ôi… xin lỗi… em mắc đái quá nên lỡ đái rồi… ôi… em không dừng lại được. Anh có nghe tiếng xè xè khi em đái không?”

“Cậu… ưm… đừng đái nữa…” Hải Lưu vội bụm háng. Nhưng người trước mặt là Kiến Văn không liêm sỉ cứ đứng đái tồ tồ không ngừng.

“Ah… em không thể ngừng lại được… ôi… lỗ đái em to quá… em sắp đái tét niệu đạo rồi, anh Lưu… cứu em…” Kiến Văn nghiến răng, tiếng xè xè càng lúc càng to. Kiến Văn lại gần Hải Lưu hơn, còn cầm tay Hải Lưu ra hiệu siết gốc cặc giúp cậu không phải đái nữa. Nước đái nóng hổi xả vào lòng bàn tay làm Hải Lưu run rẩy.

Vũng nước nóng hổi lan đến chân Hải Lưu. Hắn bối rối lùi ra, rồi rùng mình khi thấy Kiến Văn đang nhăn nhó đứng đái. Hải Lưu cảm giác bên dưới háng đang nóng dần lên, chú chim đang giật mấy cái. Thậm chí hắn cảm nhận được đường niệu đạo đang từ từ phồng ra. Đúng lúc này Kiến Văn lại cười mấy tiếng rồi nói: “Ah… mười mấy tiếng rồi em chưa được đái. Bây giờ… ah… đái sướng quá… nếu có người nhìn thấy em đái thì càng tuyệt hơn… ưm… ah…”

“Cái gì? Có người lạ ư?” Hải Lưu luống cuống. Hắn chực nhớ ra đây là bãi giữ xe tòa nhà, rất có thể sẽ có người khác phát hiện ra ở đây có hai con chó thích nín đái.

“Ôi không… không…” Như thể chạm vào công tắc nào đó, lỗ niệu đạo mở to hơn, một dòng nước nóng hổi trào ra, mặc kệ đôi bàn tay đang cố bụm chặt háng để cản lại dòng nước nóng hổi đó. Dòng nước đó chảy xuống hai đùi non, trượt xuống cẳng chân, đi qua đôi giày da bóng bẩy và đọng lại thành vũng nước to dưới chân.
Nước đái của hắn dần hòa cùng nước đái Kiến Văn. Một vũng nước lớn dần dần lan ra tứ phương, thậm chí còn chảy xuống nắp cống gần đó. Vũng nước càng lớn thì tiếng thút thít của Hải Lưu càng lớn. Cuối cùng tiếng khóc nức nở thay bằng tiếng rên rỉ ư a vì được đi đái. Kiến Văn thấy Hải Lưu trân người đứng đái mà nhếch miệng cười dâm.

Nhưng Hải Lưu không nhận ra được, hắn còn đang nhìn dáo dát xung quanh như sợ thình lình có người lạ xuất hiện. Có lẽ nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn nên hắn đã đánh bạo mà hối thúc Kiến Văn: “Chúng… ta… mau đi thôi… kẻo có người đến…”

“Chúng ta đến thang máy đi.”

Hai người kéo lê vệt nước dài đến thang máy. Mặc dù đến chỗ thang máy là sẽ an toàn nhưng Hải Lưu vẫn lo lắng, giờ có người lạ xuất hiện, họ sẽ thấy quần tây đẫm nước của hắn. Họ sẽ hiểu hắn đã đái dầm trong quần, rồi sẽ có người quay phim lại, có người chửi mắng hắn là con chó đái bậy, tệ hơn là họ phát hiện ra vũng nước đái kia rồi bắt hắn phải liếm sạch. Càng nghĩ hắn càng sợ, mà đâu đó trong lòng hắn lại thấy sướng và nứng.

Kiến Văn không biết hắn đang suy nghĩ tới viễn cảnh bị dân cư mạng chửi là đĩ chó, cậu tưởng Hải Lưu còn đang sợ cười ha hả an ủi: “Anh yên tâm. Tòa nhà này là của công ty Xoy, kể cả bãi giữ xe này. Không có thẻ nhân viên thì người ngoài không được vào đâu.”

Đồng nghĩa với việc cho dù họ có ở truồng đái tong tỏng cũng không lo người ngoài nhìn thấy. Hải Lưu nhận ra mình vừa bị chơi khăm liền lườm nguýt đối phương. Nghĩ lại cũng đúng, nếu có người lạ thì Kiến Văn sẽ không trần truồng khoác mỗi áo choàng đi khắp nơi như thế này rồi.

“Ban nãy… rất tuyệt phải không?” Kiến Văn đụng nhẹ khủy tay Hải Lưu rồi hỏi.
Đái được một chặp nên áp lực bóng đái không còn căng như ban nãy nữa. Hải Lưu đã có thể thẳng lưng đi lại được rồi, nhưng nếu hắn uống thêm nước bây giờ thì e là sẽ đau đớn giống ban nãy thôi. Hải Lưu không trả lời Kiến Văn, chỉ lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau đũng quần vài cái tượng trưng.

Kiến Văn hơi mỉm cười. Đúng lúc này thang máy mở cửa.

Vào trong thang máy, Hải Lưu cố ý kéo khóa quần, móc dương vật ra rồi lau nhẹ lỗ tiểu còn hơi đọng nước. Kiến Văn nhận ra hắn thế mà không mặc quần lót.

“Kéo áo lên nào.”

Đột nhiên Hải Lưu cất tiếng kéo hồn Kiến Văn trở lại. Kiến Văn kéo áo choàng lên rồi nhìn Hải Lưu từ từ quỳ gối xuống, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch lỗ đái dương vật, sau đó lau hai đùi non còn dính nước.

“Anh thật chu đáo. À phải rồi, ở nơi này anh cứ phô bày sự dâm dục của anh ra đi. Vì nơi này… ai nấy cũng đều giống em và anh.”

Hải Lưu mỉm cười rồi cất miếng khăn giấy mới lau lỗ đái vào túi.

Thang máy mở ra, Hải Lưu mới biết như thế nào là môi trường lý tưởng của những kẻ thích đái như hắn. Toàn bộ người trước mặt đều có cái bụng to như hắn và Kiến Văn. Có người còn đang đái dầm trên ghế. Trang phục mặc tùy ý. Có người mặc đầm xuyên thấu, có người mặc đồ lót của nữ đang đi tới đi lui trong phòng chụp. Nhân viên ở quầy lễ tân mặc vest có khoét hai cái lỗ để khoe ra hai cái núm vú màu hồng đang cương cứng. Ngay khi cậu ta thấy Kiến Văn và Hải Lưu liền cúi đầu chào.

Kiến Văn nói với cậu lễ tân: “Em nhanh chóng lấy thông tin của anh ấy để làm thẻ nhé. Anh ấy giờ là người mẫu cho chúng ta.”

Hải Lưu bật cười: “Tôi còn chưa đồng ý mà.”

“Em không tin sau khi anh thấy mấy thứ này mà không đồng ý đó.”

Đúng lúc này có người gọi Kiến Văn. Cậu thành thật xin lỗi vì phải để hắn đợi thêm một lát. Hải Lưu nói rằng không sao, hắn có thể chờ cậu.

Dường như việc quần tây nhạt màu bị ướt đẫm tố cáo chủ nhân nó vừa trải qua một trận đái dầm ướt át không hề làm Hải Lưu thấy ngại ngùng nữa. Có thể nói là do tâm lý biết nơi này có đồng loại nên yên tâm hẳn.

Hải Lưu tựa lưng vào lan can hóng gió. Lễ tân mang trà đến nhưng Hải Lưu không dám uống. Chợt lỗ đái truyền tới cảm giác râm ran. Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy có người còn đang thủ dâm thì yên tâm hơn hẳn. Hải Lưu kéo khóa quần, thọt tay vào khều nhẹ trên lỗ tiểu mở to.

Cảnh Hải Lưu đang thọt ngón tay vào khe hở chơi đùa với lỗ đái bị Kiến Văn nhìn thấy. Người đàn ông mặc vest lịch lãm đang tựa vào lan can hóng gió. Hải Lưu hơi nghiêng mặt để lộ góc cạnh nam tính, cổ áo sơ mi mở nút tùy ý. Nhìn xuống chút nữa là thấy tay hắn đang trêu đùa lỗ đái. Chiếc quần tây đã bị ướt đẫm vì nước đái. Hai mắt Hải Lưu hơi nhắm nghiền, toàn thân tỏa ra một dáng vẻ sung sướng và nứng.

Đột nhiên có tiếng đèn plash vang lên, Hải Lưu giật mình quay qua. Kiến Văn đã cho người chụp lại khoảnh khắc vừa rồi

“Anh cực kỳ hợp với chủ đề bộ ảnh mà chúng em đang đau đầu tìm người mẫu đấy. Tiêu đề bộ ảnh là “tổng tài thích đái dầm”!”

“Nghe tuyệt thật.” Hải Lưu đáp.

“Phải không? Anh có muốn chụp không? Ngay lúc này, chính bộ đồ này.”

Thấy Kiến Văn hồ hởi như vậy hắn cũng hứng thú, gật đầu đồng ý chụp bộ ảnh mới. Kiến Vân lập tức kéo hắn đi nhanh, thậm chí còn không đợi thang máy mà chạy thang bộ lên tầng trên.

Áp lực bóng đái đến bất ngờ khi leo bậc thang khiến cả hai thở hồng hộc như chó. Kiến Văn đi gặp một vị đạo diễn bụng to ngồi trong góc, cả hai bàn luận gì đó rất sôi nổi. Vị đạo diễn kia mỗi khi nhìn hắn thì ánh mắt càng lúc càng nóng rực. Hải Lưu ái ngại liếc nhìn lên chỗ chụp ảnh. Nơi đó có một cậu trai trẻ tầm khoảng 22 đang trần truồng nằm nghiêng người trên ghế nệm. Một tấm dải lụa trắng che hờ hững chỗ bụng dưới và bên ngực. Ngay chỗ háng cậu ta có kẹp một nhành hoa huệ, đồng thời cảnh vật xung quanh cũng có nhiều hoa huệ được xếp kiểu nghệ thuật.

Cậu trai đó tựa như một thiên thần đang nằm khiêu gợi giữa rừng hoa huệ. Dương vật bán cương đang phun ra một dòng nước vàng trong. Dưới đất là một vũng nước to có lác đác vài cánh hoa huệ và một góc lụa trắng. Cậu trai khẽ rên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hải Lưu.

Vừa khéo Hải Lưu nở một nụ cười xã giao. Cậu trai kia mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó bẽn lẽn cười đáp lại.

“Đẹp không?”

“Đẹp.” Hải Lưu vô thức trả lời.

Kiến Văn cười dâm: “Nếu anh ký hợp đồng rồi sau này sẽ làm việc chung với cậu ấy đấy. Cậu ấy là Eric. Người mẫu trẻ có tiếng trong giới chụp ảnh chúng ta lắm đấy.”

Hải Lưu nhìn Eric lần nữa rồi mới cùng Kiến Văn đến phòng chụp bên cạnh. Đạo diễn đã xem bức hình ban nãy và rất muốn chụp bộ ảnh chủ đề này ngay lập tức.
Hải Lưu được trang điểm lại, sau đó hóa thân thành tổng tài có một ngày đái thả rong trong công ty.

Vốn Hải Lưu có chút kinh nghiệm làm người mẫu nên rất nhanh nhập vai.

Bộ ảnh thứ nhất là cảnh tổng tài trong phòng riêng. Vị tổng tài này đã ba ngày rồi không được đái nên giờ đối với anh ta uống nước là kiểu tra tấn cực hình. Nhưng anh ta không thể không uống cafe, bởi anh ta nghiện thứ thức uống chứa cafein này. Anh ta quyết định chỉ nhấp môi một tí cafe mà thôi. Nhưng khi anh ta ý thức lại thì cafe đã cạn đáy. Sau cùng anh ta không chịu nỗi nữa nên quyết định tìm cái chai để đi đái vào đấy.

Cafe mà Hải Lưu vừa uống có pha thêm thuốc lợi tiểu nên hắn rất nhanh không khống chế được mà đái phụt ra rồi. May mắn là hắn kịp thời để cái chai dưới háng rồi xả nước. Anh ta ngồi ở ghế tổng tài, vô cùng sung sướng mà đái vô chai rỗng. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, thư ký mang hồ sơ đi vào. Anh ta phải gồng hết cơ bắp để đái không quá mạnh, không gây ra tiếng đái rào rào quen thuộc.

Tổng tài phải toát mồ hôi lưng chịu đựng thứ ký rời khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc anh ta nhìn xuống thì cái chai sớm đầy nước rồi. Vậy là tổng tài quyết định dùng chai nước này làm nước uống ngày hôm nay.

Bởi bị nghẹn đái giữa chừng nên lỗ đái cứ mở to, cảm giác ấm ách bức bối làm tổng tài không thể tập trung được. Cho tới khi cuộc họp hàng tuần diễn ra, tổng tài thèm đái chịu không nổi nữa quyết chơi liều một phen.

Nửa thân trên tổng tài thẳng thớm, dáng vẻ nghiêm túc nghe nhân viên báo cáo, nửa thân dưới sớm mở rộng hình chữ V. Khóa quần đã mở, đầu khấc dương vật lồi ra ngoài, chờ tới khi có cơ hội tổng tài rặn mạnh để tia nước phụt ra. Một tiếng “xè” vang lên rồi im bặt, nhanh đến mức không ai nghe thấy. Mở đầu thuận lợi, suôn sẻ, tổng tài nhàn nhã đái từ từ mà không ai hay biết.

Đợi đến khi nhân viên rời đi hết, dưới chân tổng tài là một vũng nước to. Tổng tài thở dài thỏa mãn. Ai bảo vị trí đắc địa của tổng tài nằm trong góc tối làm chi, không đái là uổng cho vị trí đã được thiết kế tỉ mẫn này.

Tổng tài vuốt ve đầu khấc, ngón tay khều khều gãi lỗ đái như đang khen thưởng nó sau trận đái vất vả kia. Tổng tài vuốt ve chú chim đã làm mình sướng rồi mới chịu đứng dậy rời đi. Dường như bãi nước to kia không phải là nỗi lo lắng anh ta sẽ bị nhân viên phát hiện.

Nhưng tổng tài dâm thích đái dầm nào có yên phận về phòng một cách bình thường được. Anh ra thích đứng sau lưng nhân viên đái dầm. Tới khi nhân viên quay mặt lại thì anh ta đã biến mất rồi. Đợi tổng tài về phòng thì chiếc quần tây đã ướt đẫm vắt ra nước cũng được. Mà sau giờ tan ca như thiên đường của tổng tài. Tổng tài ngồi đái trước cửa phòng mình. Tổng tài vừa đái vừa lắc đít trước cửa phòng thư ký. Tổng tài đái kiểu chó ở bồn hoa để đánh dấu. Tổng tài ra vẻ đạo mạo vừa xem tài liệu vừa đái bên ban công. Một cơn gió thổi qua là một vũng nước đọng trên sàn.