Hoàng Tử Và Đóa Hoa Hồng (2)


Không Có Tiêu Đề51_20230730210845

CHƯƠNG 2. FAN CỨNG CỦA CHÚC NGHI

Chiếc dù màu xanh barbie xếp lại, treo lên giá. Từng giọt nước chảy tí tách xuống sàn.

Phi Quân cởi giày, dốc ngược đôi giày thành dựng đứng để phơi khô. Anh vừa vào phòng khách đã nhìn thấy em trai Phi Long ngồi banh hai càng, ôm gói bim bim nhai nhóp nhép, xem phim hoạt hình. Phi Quân tỏ ra không vui: “Sao còn chưa cút mà ở đây?”

“Định cút rồi mà mưa quá nên ở lại xíu chứ bộ.” Phi Long bĩu môi, cười hề hề.

“Mày đi xe hơi, không có ướt, mà ướt thì tự đi tắm thay quần áo. Giờ cút cho ông, trước khi ông lấy chổi quét mày ra đường.”

Phi Long nghe vậy liền vội ăn hết mấy miếng bim bim cuối cùng rồi phủi tay, đứng lên: “Xớ, dìa thì dìa, hổng thèm ở lại nhà anh đâu, chán òm. Mà cuối tuần này anh nhớ về nhà ăn cơm đó. Đừng để má vác vali qua nhà anh.”

Phi Quân phất tay đuổi Phi Long đi lẹ. Phi Long bĩu môi, ra về. Vừa khéo ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc dù màu xanh barbie treo trên giá, Phi Long cười hí hửng: “Ý! Anh có dù này, cho em mượn…”

Phi Long định sờ vào nhưng bị Phi Quân khẽ tay: “Không phải đồ của bây.”

“Không cho thì thôi. Xớ, tui dìa đây.”

Phi Long mang giày, tung tăng ra khỏi cửa. Nhìn thấy trời bên ngoài vẫn còn mưa to, hắn quay lại định dùng vẻ mặt đáng thương năn nỉ Phi Quân, nào ngờ anh ta trừng mắt một cái. Phi Long tủi thân khóc hu hu trong lòng, anh hai nhà người ta đáng yêu bao nhiêu thì anh hai nhà hắn hung dữ bấy nhiêu.

Phi Quân nhìn Phi Long tủi thân đi về, anh ta vẫn không hiểu tại sao thằng em này lại cố chấp đến như thế. Rõ ràng từ nhà bố mẹ sang nhà anh ta chỉ tốn khoảng bảy phút đi bộ thôi, Phi Long phải vác xế hộp sang đây để làm gì.

Đuổi Phi Long về nhà, Phi Quân mới đi tắm, sau đó theo thói quen thường ngày mở máy tính lên.

Màn hình vi tính nhảy ra một trang web quen thuộc mà anh đã cài đặt sẵn. Thấy có thông báo mới, Phi Quân vội nhấp vào xem thử.

[Nghi]: Hu hu, xin lỗi mọi người, hôm nay không có vlog mới.

[Bình luận 20]: Sao vậy? Hu hu, người ta hóng vlog của anh lắm…

[Nghi trả lời bình luận 20]: Edit clip không kịp, xin lỗi bạn nhiều lắm.

[Bình luận 21]: Không sao, chờ vlog mới của anh nha. Anw, anh không có ý định thuê cameraman với edit luôn hả? Làm một mình cực lắm.

Phi Quân cũng mong chờ vlog tối nay lắm. Anh cảm thấy hụt hẫng một chút, đành mím môi một cái.

Phi Quân có một bí mật. Anh là fan cứng của Chúc Nghi.

Phải, là fan cứng, rất cứng.

Phi Quân là một nhà thiết kế thời trang. Cơ duyên để anh làm fan của Chúc Nghi cũng khá đặc biệt. Đó là khoảng thời gian Phi Quân áp lực, stress dẫn đến việc mất cảm xúc trong việc hoàn thành bộ sưu tập thời trang sắp tới. Lần đó, anh vô tình nghe được giọng nói mềm mại, cộng với giọng ca tựa như được thiên thần hôn môi ấy đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác cho anh.

Kể từ lúc đó, Phi Quân trở thành fan của Chúc Nghi.

Anh cũng không ngờ có một ngày bản thân lại được gặp thần tượng ở ngoài đời thật.

Lúc nãy, anh nhận ra cậu thanh niên mang khẩu trang đen chính là thần tượng của mình – Chúc Nghi. Khoảnh khắc nghe được giọng nói mềm mại bên tai, anh đã ngỡ như mình nằm mơ giữa ban ngày.

Nhất thời cả người cứng đờ, tim đập thình thịch, rộn ràng. Có vẻ Chúc Nghi nghĩ rằng anh không nghe rõ lời cậu nói nên đã nói lớn hơn một chút.

Phi Quân khẽ chạm vào ngực bên trái. Đến bây giờ tim anh đập vẫn nhanh, giọng nói như thiên thần hạ phàm ấy dường như vẫn còn quẩn quanh bên tai mình, làm cho vành tai xấu hổ mà đỏ ửng lên.

Không chỉ nghe được giọng nói của thần tượng, còn được nhìn rõ dáng vẻ của thần tượng ở khoảng cách cực gần, còn được thần tượng tận tay cho một chiếc dù.

Phi Quân muốn những điều này lặp lại một lần nữa…

Lòng tham của con người vô đáy, Phi Quân cũng như vậy.

Ngay lúc anh nhìn thấy dòng bình luận của người nào đó hỏi Chúc Nghi vì sao không tuyển cameraman, một suy nghĩ táo bạo đã nảy ra trong đầu Phi Quân.

Chúc Nghi về nhà, sau khi ăn hết một bát mì kim chi nóng hổi cùng một hũ bánh flan lá dứa, bụng đã no nê, cậu tắm sơ thêm một chặp rồi mới lên giường.

Cậu đã đăng thông báo rằng tối nay không có vlog mới. Nhìn thấy mấy bình luận phàn nàn, trong lòng cậu áy náy một chút xíu, thực ra cậu có thể thức khuya để edit cho xong, nhưng cậu không muốn. Cậu muốn được đi ngủ sớm cơ…

Chúc Nghi thầm nghĩ trong lòng, bí mật nhỏ này chỉ có mỗi cậu biết thôi, sẽ không có ai biết đâu.

Ting, bạn có tin nhắn mới.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên làm Chúc Nghi giật mình. Cậu chột dạ, chẳng lẽ có người đoán được bí mật cậu lười rồi sao?

Chúc Nghi có tật giật mình rón rén cầm điện thoại lên, lại lén la lén lút nhấn vào hộp tin nhắn mới. Cậu nhắm tịt hai mắt, hít một hơi thật sâu rồi he hé một mắt để nhìn tin nhắn.

[Quân Trần]: Xin chào, không biết anh có ý định tuyển cameraman không?

Chúc Nghi thở phào một cái, may quá, không ai biết bí mật cậu lười cả.

Không đợi Chúc Nghi nhắn tin lại, Quân Trần nói tiếp.

[Quân Trần]: Tôi biết tôi nhắn tin đột ngột như thế này là không được lịch sự cho lắm. Nhưng nếu như anh có ý định tuyển cameraman, mong anh xem qua CV của tôi nhé. Hi vọng sẽ được hợp tác làm việc với anh.

Người này lịch sự phết.

Thực ra Chúc Nghi từng có suy nghĩ sẽ tuyển thêm ekip để hỗ trợ quay vlog. Nhưng bản tính cậu hướng nội, không thích nói chuyện với đám đông cho lắm, hơn nữa cậu cũng không giỏi quản lý người khác, thuê thêm người thì tự cậu chuốc phiền phức cho mình thôi. Chúc Nghi nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy người này rất có lòng thành, nếu không hồi đáp đối phương thì không được lịch sự cho lắm.

Một người lịch sự như thế này, có lẽ hợp tác làm việc cũng không quá tệ…

[Chúc Nghi]: Xin chào. Cảm ơn anh đã nhắn tin. Thực ra tôi cũng không biết nên tìm thêm cameraman hỗ trợ không nữa…

Phi Quân không ngờ cậu thế mà rep rất nhanh. Cách nói chuyện… cũng khá đáng yêu. Phi Quân có cảm giác chính chủ nick Chúc Nghi đang khẽ thì thầm vào tai mình làm vành tai anh ửng đỏ, nóng bừng.

[Quân Trần]: Vậy khi nào anh tuyển tôi xin được phép ứng tuyển đầu tiên.

Kèm theo là một nhãn dán đáng yêu.

[Chúc Nghi]: Thực ra thì tôi muốn tìm cameraman kiêm luôn editor cơ… nhưng có vẻ khó.

[Quân Trần]: Emdwdjfkssjsj

[Quân Trần] đã thu hồi tin nhắn.

[Quân Trần]: Tôi biết edit clip.

Chúc Nghi tròn mắt ngạc nhiên, hình như hồi nãy người này kích động cái gì đó.

Chúc Nghi nghĩ ngợi rồi nhắn lại.

[Chúc Nghi]: Có thể cho tôi xem sơ qua CV của anh không?

Chúc Nghi vừa nhắn dứt câu thì đối phương đã gửi file CV bản pdf sang cho cậu. Tốc độ người này nhanh thật, giống như sợ có ai đó giành mất vị trí cameraman này vậy.

Chúc Nghi bèn tải file về xem thử. Bên trong có thông tin cá nhân của Phi Quân lẫn những kinh nghiệm anh từng làm.

Xem xong CV của Phi Quân, Chúc Nghi càng thêm khó hiểu, kinh nghiệm phong phú thế này, biết quay phim, biết dựng, biết ngoại ngữ, biết sáng tạo nội dung, biết đủ như vầy mà chỉ muốn làm cameraman của cậu thôi…

Làm cậu có cảm giác như dùng dao mổ trâu giết gà vậy.

Hoàng Tử Và Đóa Hoa Hồng (1)


Không Có Tiêu Đề51_20230730210845
CHƯƠNG 1. EM ẤY ĐẸP

[Chúc Nghi và người tình bí mật của mình đường ai nấy đi. Chúc Nghi tự hào cuộc sống độc thân hiện tại của mình…]

[Tin chấn động: Chúc Nghi chính thức come out trên sóng truyền hình. Tiết lộ hoàn cảnhh sống trước của mình…]

Bình luận người qua đường: Lại là thằng này nữa hả? Lều báo còn cái nào để khai thác không vậy?

Tui cũng muốn hỏi vì sao trang báo này cứ cắn cậu khai thác mãi mà không thấy chán đây này. Chúc Nghi thầm nghĩ.

Chuyện cũng đã qua nửa năm kể từ lúc cậu chính thức come out trên sóng truyền hình rồi, cứ tưởng sẽ không còn trang báo nào nhắc cậu nữa, thế mà mương báo lá cải này cứ cách tuần là lên hai, ba bài báo nào đó nhắc đến cậu, làm cậu nghi ngờ gã người yêu cũ đứng sau mua bài không đấy.

Chúc Nghi mím mím môi, cuối cùng đóng laptop lại rồi ném mình lên giường đi ngủ sớm một hôm.

Sắp tới mấy trang báo bao gồm mương lá cải lúc nãy sẽ liên tục đưa tin về đám cưới thế kỷ của gã người yêu cũ cùng cô nàng ca sĩ xinh đẹp, tài năng hot nhất showbiz hiện giờ. Chúc Nghi chép chép miệng, cũng may cậu không nhận được thiệp mời, nếu có nhận cậu sẽ không tham dự đâu.

Định đi ngủ sớm, nhưng dạ dày lại nũng nịu ứ chịu đâu, cần phải ăn no trước khi đi ngủ cơ.

Chúc Nghi cạn lời, đành ngoan ngoãn xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng tiếc là tủ lạnh thông báo rằng bạn ê, hết đồ ăn rồi, đến cả gói mì cũng không còn, chịu khó ra siêu thị tiện lợi mà mua đi.

Chúc Nghi thở dài, đành thay quần áo, cầm ví tiền và điện thoại, mang khẩu trang rồi đóng cửa, đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Tuy Chúc Nghi là nghệ sĩ hoạt động trong showbiz nhưng cậu không có fan nhiều. Cậu nổi lên và được nhiều người biết tới là hai năm trước khi ca khúc “Tình vấn vương” vừa ra mắt đã leo lên bảng xếp hạng. Năm đó cậu nhận giải ca khúc được yêu thích nhất và ca sĩ tân binh xuất sắc nhất. Nhưng hai năm tiếp theo cậu lại không có thành tích gì nổi trội, cũng không tham gia game show và chương trình thực tế. Tên cậu dần dần ít ai nhắc tới cho tới khi tin đồn cậu có người yêu bí mật là nam nổi lên. Nhưng không lâu sau đó cậu lại vướng tin đồn chia tay với người yêu cũ và come out trên sóng truyền hình. Từ đó đến nay đã được nửa năm cậu im hơi lặng tiếng. Thậm chí phong cách cũng dần thay đổi theo phong cách phi giới tính.

Sau đó cậu chuyển sang làm vlog, thi thoảng livestream, hát những nơi cậu được người ta thuê cậu, và thi thoảng phát hành ca khúc mớ hoặc quay quảng cáo cho vài ba nhãn hàng nhỏ.

Người khác nói sự nghiệp cậu đã tuột dốc nhưng với Chúc Nghi, cậu hài lòng cuộc sống hiện tại. Cậu vẫn làm ra tiền, nhiều hơn người bình thường nữa kìa.

Vả lại hiện giờ cậu đã thay đổi phong cách ăn mặc rồi. Để tóc mullet và nhuộm nâu nhạt, trang điểm nhẹ, mặc quần áo theo kiểu phi giới tính nên cũng không mấy ai nhận ra cậu. Việc cậu mang khẩu trang là để tránh gặp phải vài tên biến thái phiền phức mà thôi.

Cửa hàng tiện lợi cách nhà cậu khoảng mười phút đi bộ. Hiện giờ mới có chín giờ tối hơn, bên ngoài xe cộ vẫn còn đông đúc lắm. Có lẽ hôm nay là ngày cuối tuần, cả nhà, người yêu, bạn bè rủ nhau đi dạo phố.

Chúc Nghi xách giỏ đi một vòng cửa hàng, càn quét hết bim bim, kẹo, mì gói và vài ba món ăn vặt cậu thấy hợp mắt, sau đó nhanh chóng tới quầy thanh toán. Nữ thu ngân lén lút nhìn cậu, có vẻ bị lối ăn mặc của cậu thu hút hoặc cảm giác quen quen nghi ngờ có phải nghệ sĩ hay không.

Chúc Nghi chỉnh lại khẩu trang, sau đó mang mấy món mình vừa mua và đi về.

Giây trước trời còn hanh khô, giây sau trời đã đổ cơn mưa.

Mưa bất chợt khiến mọi người vội vội vàng vàng tìm nơi trú. Trên đường người chạy, người dùng cặp che đầu. Người mắng chửi ông trời giở chứng. Mấy người bán hàng rong vội vàng gom bàn ghế lại. Dưới mấy mái hiên nhà, người này rồi tới người kia vội chen chúc nhau trú nhau. Cả Chúc Nghi cũng vậy, cậu vội vội vàng vàng chạy tới mái hiên nhà gần đó. Cũng may mái hiên này nhỏ, chỉ có một người qua đường đứng trú mưa mà thôi.

Phẩy đi mấy giọt nước dính trên vai áo, cậu kiểm tra lại xem mưa có rơi vào túi đựng đồ ăn cậu vừa mua hay không.

Cũng may lúc nãy cậu mang theo dù, nghe mọi người hay bảo dự báo thời tiết trên điện thoại thi thoảng đúng một vài lần, nhưng cậu không thấy vậy, lần nào cậu nghe theo đem dù phòng hờ thì lần đó trời sẽ mưa như dự báo.

“Alo? Tôi sẽ đến trễ một chút, trời nưa rất to.”

“Ừm… tự nhiên trời mưa to.”

Chợt bên cạnh cậu có giọng người khác vang lên.

Giọng người này hay thật. Trong lòng cậu tự nhiên thốt ra câu này. Chúc Nghi tò mò khẽ nhìn sang.

Bên cạnh cậu là một người đàn ông mang khẩu trang trắng, áo thun dài tay màu xám nhạt đã bị nước mưa xối ướt một nửa tạo thành từng mảng và đốm to, nhỏ màu xám đậm. Kết hợp là quần jean đen rách gối cùng đôi giày thể thao màu trắng. Chúc Nghi hơi ngơ ngẩn vài giây. Tuy không nhìn ra được nét mặt của người này như thế nào, nhưng với lối ăn mặc tạo cảm giác hoạt bát, năng động này cũng khiến cho nhiều cô ngoái đầu lại nhìn rồi.

Có lẽ ánh mắt săm soi của cậu quá rõ ràng nên người đàn ông kia đã ngoái đầu lại nhìn cậu. Chúc Nghi giật mình, vội vàng cụp mắt che đi cảm xúc ngây ngẩn của mình.

“Anh có cần dù không?” Chúc Nghi nhẹ giọng hỏi.

Người bên cạnh im lặng. Cậu nghĩ rằng anh ta không nghe rõ nên nói lớn hơn một chút: “Anh cần dù không? Tôi cho anh mượn.”

Lúc này anh ta mới hoàn hồn, khẽ chớp mắt: “Cho tôi mượn rồi thì anh về bằng gì?”

Tim Chúc Nghi đập nhanh một nhịp. Giọng người này hay quá. Nếu anh ta không đi một mình thì cậu còn ngỡ rằng anh ta cũng là nghệ sĩ có tiếng.

Nghệ sĩ không bao giờ đi một mình cả. Chỉ có cậu là trường hợp ngoại lệ thôi.

“Nhà tôi ở gần đây, đi vài bước là tới.” Vừa nói cậu vừa lấy dù ra, dúi vào tay đối phương: “Cái này cho anh.”

Chúc Nghi vội vàng rời đi trước khi anh ta hoàn hồn và đổi ý: “Tạm biệt.”

Chúc Nghi xông ra màn mưa, chạy thật nhanh.

Đến khi bóng dáng Chúc Nghi đi khuất rồi, Phi Quân mới hoàn hồn, khẽ chớp mắt rồi nhìn cây dù màu xanh barbie trên tay mình.

Anh cúi đầu, kéo khẩu trang lên một chút. Thế nhưng hai vành tai đỏ lên đã bán đứng tâm trạng của chủ nhân nó.

Em ấy đẹp.